Mai Văn Thắng
Khoa Luật, ĐHQGHN
Trong số các nhánh quyền lực nhà nước, có lẽ tôi có ấn
tượng nhất với tư pháp bởi tư pháp, về mặt sứ mệnh, luôn được coi là tấm bình phong, là cái
khiên bảo vệ con người, lẽ phải, sự thật, sự công bằng và công lý xã hội.
Nhiều người cho rằng,
lập pháp nghĩa là ban hành pháp luật, hành pháp là thi hành luật pháp còn tư
pháp là bảo vệ pháp luật, giải quyết các tranh chấp, xử lý vi phạm, bảo vệ trật tự hiến
định.
Hiểu như thế có lẽ chưa được tròn nghĩa cho lắm, bởi nếu chỉ nói là bảo vệ
pháp luật thì rất dễ bị lợi dụng. Rất rắc rối nếu luật pháp không phải là hiện
thân của công bằng và ý nguyện xã hội mà là hiện thân của lợi ích nhóm, của những
kẻ “bề trên” trong xã hội mà điều này rất dễ xảy ra khi có sự ủy quyền nhưng việc
giám sát những người được ủy quyền không hiệu quả. Lúc này tư pháp lại là
cái khiên bảo vệ những kẻ đó, là kẻ thù của nhân dân và dù bảo vệ được trật tự
hiến định nhưng lại đi ngược lại với lẽ công bằng.