YÊU VÀ GHÉT
Sao yêu thế cái nghề sư phạm
nghề của thanh cao và trí tuệ con người
Sao yêu lắm cái nghề sư phạm
nghề của sẻ chia và hạnh phúc ai ơi!
"Sao ghét thế" cũng cái nghề sư phạm
nghề lao tâm, khổ tứ với đời
Rồi vô số những yêu cầu, phẩm chất
Nhưng cho ta chỉ cơm cháo cầm hơi.
Đã yêu rồi thì chấp nhận mà thôi
Dù thấy tủi vì người đời đâu biết
Nhưng vẫn nguyện cùng tình yêu tha thiết
Đi bên nhau cho trọn nghĩa với đời...!
MVT, 20/11/2013
THƠ ĐẦU
Em là ai mà bắt tôi phải nhớ
giữa những người con gái khác không lẫn bao giờ
Những đêm thâu, biết bao lần thao thức
Mắt nhắm rồi - người lại ở trong mơ
***
Tự khi nào tôi đã biết làm thơ
Kể từ lúc đọc những sóng tình
anh Xuân Diệu?
hay từ lúc, cái buổi chiều nhạt nắng
Bông hoa rừng lén tặng để vu vơ!?
***
Có phải
Tình yêu là nỗi nhớ mênh mông
là tình thương chan chứa ở trong lòng
và ánh mắt sáng bừng rạng rỡ
là rộn ràng, Tim hỡi có hay không!?
Nếu thế thì tôi yêu nhiều yêu lắm lắm ai ơi!!!
***
Bài thơ đầu tôi viết tặng "bạn" tôi
khi dạo bước trên thu vàng xào xạc
mà cứ nghĩ cuộc đời đang ca hát
mừng cho tôi, bởi thơ đến được tay người!!!
MVT, mùa Thu nước Nga 9/2001
|
VÔ ĐỀ
Ai vô tình làm rớt lại mùa thu
Một chút nắng cho lòng ai bối rối
Chiếc lá vàng lay mình bên nắng đợi
Xào xạc khung trời tiếng gọi vọng trong nhau
Ai vô tình làm rớt giọt mực hồng
Để trang giấy tinh khôi bỗng tràn đầy kỷ niệm
Tuổi mộng mơ từ trong cổ tích
Tiếng bạn cười trong cả giấc mơ tôi
Ai vô tình làm rớt lại những vần thơ
Cho ai đó phút tan trường ngơ ngẩn
Gió lạnh giăng bước chân buồn man mác
Thương lắm con đường chẳng thấy dáng người đi
Và cứ thế vô tình ai để lại…!!!
mùa Thu nước Nga 9/2001.
|
VẪN CHỈ THẾ THÔI
Cả cuộc đời anh dành tặng cho em,
Cùng tất cả tấm chân tình anh có!
Gửi cho em người anh xưng là Vợ
Vậy nên anh, vẫn thế với ngày này:
Vẫn ở nhà trong buổi tối hôm nay,
Ngồi nhấm nháp ly trà sau bữa tối,
Và vẫn sẽ cùng các con cười nói,
Để em yên rửa chén bát lau nhà!
Vẫn như là những tháng ngày qua,
Là chỗ để em ngọt bùi chia sẻ,
Lúc cáu gắt, lại khi thì nhỏ nhẹ,
Như hôm qua và hôm trước em làm…!!!
Vẫn sẽ là chẳng có một nhành hoa
Tặng cho em nhân ngày Phụ nữ
Nhưng anh tin, trái tim anh có đủ:
Triệu triệu bông chan chứa, nhẹ nhàng!
Món quà này dù chẳng được cao sang,
Anh vẫn thế luôn chân thành, mộc mạc!
Tặng cho em và không còn gì khác…
Cho hôm nay (8.3) và cho mãi sau này!!!
MVT, 7.3.2014
|
TÌNH MƠ
Đêm trước tôi mơ thấy một người
mắt cười lóng lánh, miệng xinh tươi
Dáng hồng tha thướt đêm hè vắng…
“Ôi…,
Em lấy hồn tôi, lấy thật rồi!
Thế là tôi đánh mất hồn tôi
Chỉ còn thơ thẩn, ngẩn ngơ
thôi
Chỉ luôn chờ đợi mong đêm đến
Để được gần em thỏa nguyện rồi!
Cuộc đời sao lại thế người ơi!
Tình đẹp là tình khi mơ thôi
Khi yêu là lúc ta đâu tỉnh,
khi tỉnh ra rồi – yêu đâu vui!
MVT. Đêm buồn
ĐẤY VÀ ĐÂY
Lễ hội người ta đi đó đây
Đây thì bên Đấy suốt cả ngày
Thế mà Đây vẫn vui thế đấy
Vì được ở nhà với Đấy đây!
(MVT, Ngẫu
hứng 2014)
|
YÊU VÀ GHÉT
Sao yêu thế cái nghề sư phạm
nghề của thanh cao và trí tuệ con người
Sao yêu lắm cái nghề sư phạm
nghề của sẻ chia và hạnh phúc ai ơi!
Sao ghét thế cũng cái nghề sư phạm
nghề lao tâm, khổ tứ với đời
Rồi vô số những yêu cầu, phẩm chất
Nhưng cho ta chỉ cơm cháo cầm hơi.
Đã yêu rồi thì chấp nhận mà thôi
Dù thấy tủi vì người đời đâu biết
Nhưng vẫn nguyện cùng tình yêu tha thiết
Đi bên nhau cho trọn nghĩa với đời...!
MVT, 20/11/2013
CÔ GIÁO BÁN XÔI
Hỏi một người Phụ nữ bán xôi,
Tôi mới biết cô là Nhà giáo. Cô cười “tủi” vì người đời cười nhạo Nói rằng cô làm “vấy bẩn” nghề này!
Cô cười rằng, xã hội bất công thay
Có ai hiểu cô yêu nghề biết mấy, vẫn tâm huyết với cuộc đời đi dạy,
dù rằng lương đâu đủ sống qua ngày!
“Vì yêu nghề nên cô bán xôi đây!
Cô tranh thủ kiếm vài đồng buổi sáng Để vẫn sống cùng nghề cho đạm bạc Trao yêu thương nhưng giữ đạo làm Thầy!..
Có nhiều người cũng nhà giáo ta đây,
cũng lên lớp, cũng giáo điều này nọ… Nhưng sâu thẳm bên trong đâu còn có Chút lương tâm và chút đạo của nghề này.
Thật là buồn và tủi thân thay
Cô đây vẫn hàng ngày đi dạy Vẫn yêu lắm những mái đầu xanh ấy Vẫn say mê ươm hạt ngọc cho đời…..!”
Cô đừng buồn, hỡi Cô của em ơi!
Cái cô bán chỉ là “xôi” với “thịt” Nhưng cô giữ đạo trong mình rất chặt Tình yêu nghề, cô có bán đi đâu!
Cuộc gặp nào rồi cũng phải chia tay
Tôi đứng dậy, cúi đầu từ tạ Lòng trĩu nặng giữa phố phường hối hả Miếng xôi thơm sao làm sống mũi nồng cay!!!
MVT, Đêm, 16/9/2015
(Cảm nghĩ cá nhân khi xã hội đang phê bình việc cô giáo đi bán xôi) NHỚ PHỐ (Ăn cắp ý tưởng bài Nhớ rừng của Thế Lữ) Ngồi một góc thu mình bên khung cửa Ta ở nhà trông ngày tháng dần qua Hờn lũ chim trời ngạo nghễ hót ca Với bọn cún tung tăng ngoài phố nhỏ Nay nCovi làm ta đây khốn khổ Phải ở nhà chẳng được đi đâu Tách cà phê như gợi thêm sầu Gợi nhớ tới phố phường hối hả Sao thơm thế …mùi hương bún chả Phở Bát Đàn, Bún ốc phố Hòe Nhai Nhớ tiếng rao chị bánh rán, hàng khoai Vị mát ngọt kem Tràng Tiền Phố cổ… Hà Nội vào Thu phố phường lá đổ Chiều Hồ Tây thấp thoáng sương bay Tay trong tay dạo bước dưới hàng cây Nghe trong gió thoảng lời ai ước hẹn. Ôi, nhớ cả những cung đường tắc nghẽn Bao dòng người tất tả ngược xuôi Tiếng còi xe inh ỏi réo khắp nơi… Giờ sao bỗng thân thương đến lạ … Yêu vô cùng Thành phố của ta Thành phố của căng tràn sức sống Thành phố của ngàn năm lắng động Của vô vàn những nét kiêu sa, Nơi linh thiêng, nơi hội tụ tinh hoa Của trời đất, của con người nước Việt Ta tin lắm, Thành phố ta sẽ diệt Con nCovi để trở lại hơn xưa! …. Giờ ta vẫn đang ngồi bên khung cửa Uống cà phê ngắm bọn cún chạy đùa vui Nghe lũ chim ríu rít hót vang trời …Hà Nội đó…, một ngày mai… ta ngóng đợi…! [Hà Nội, một buổi sáng cuối cùng của Mùa Thu Tháng 8 năm Covid thứ 2, 2021] Tác giả: Mai Văn Thắng |
MẸ CHÚNG TA
Mẹ với anh, em có biết hay không?!
Là công ơn ghi tạc mãi trong lòng
Nên đôi lúc, anh cũng buồn nhiều lắm,
là khi em thương chỉ một mình chồng!
Anh đâu là mây gió hư không
Có trái tim và những gọt máu hồng
Nên đôi lúc anh cũng buồn nhiều lắm,
khi Mẹ buồn em có biết hay không?…
Anh ước mình hóa thành một dòng sông
Để chứa hết những yêu thương vào đó,
và rồi sẽ chở chúng đi muôn ngả,
tới Đại Dương của tình yêu mênh mông!
…...
Em yêu à, em có biết hay không???!!!!
VỀ QUÊ
Xuân thời, tôi quyết chí rời quê Miết tìm chốn mới, những đam mê Khi sương rủ xuống nhòa mái tóc Quê chính là nơi muốn tìm về!!!
MVT , 2015
NHỚ QUÊ
Tôi nhớ lắm hương quê mùa gặt Nhớ da diết những làn môi mím chặt Để tiếng lòng không nức nở đầu môi
Nhớ vô cùng mùa Hạ, quê ơi!
Với cái nắng “phát rồ phát dại” Phượng rực đỏ tô má hồng bạn gái Phút chia tay lưu luyến bồi hồi! Giờ xa xôi nơi tít tận chân Trời, Chỉ tuyết trắng với bạt ngàn băng giá Đêm cô đơn khiến lòng sao nhớ quá: Quê hương ơi, trường, bạn cũ... đâu rồi?! MVT, Voronezh, Liên bang Nga! Résultats de rechercheRésultats Web |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.