Làm giáo viên
có rất nhiều niềm vui, nhưng cũng có lắm nỗi buồn. Nhưng có lẽ, nỗi buồn lớn nhất
của người giáo viên là mặc cho họ cố gắng nhiều đến đâu, học sinh, sinh viên vẫn
không muốn cố gắng, thiếu chí hướng và dường như không còn (hoặc còn rất ít) động
lực sống, phấn đấu!
Tôi có dạy
một lớp khoảng 60 sinh viên. Là sinh viên của một trường đại học được cho là uy tín hẳn
hoi ấy vậy mà khi hỏi 20 bạn sinh viên câu hỏi “ASEAN là gì và có những nước nào
hiện là thành viên của nó?” thì có tới 17 bạn không biết ASEAN là gì hoặc cố mãi
cũng nói trúng được ba, bốn quốc gia. Tôi về thấy lòng mình nặng
trĩu!.
Cổ nhân ta
có câu “Trâu muốn uống nước thì không phải đè sừng”. Nhưng, có một thực trạng
buồn là đến quá nửa sinh viên Việt Nam hiện nay không có động lực để phấn dấu dù có rất nhiều
cơ hội để thành công nếu muốn. Rất nhiều bạn trẻ đã bị cho là “chết” khi mới bước sang tuổi
19, 20 và có lẽ phải mất nửa thế kỷ nữa
mới được đem đi chôn (Câu số 4).
Vừa rồi tôi
có đọc được những câu nói hay mà một luật gia chia sẻ trên mạng xã hội nên tôi
xin chia sẻ lại lên đây để các bạn sinh viên đọc để cảm nhận!
Hi vọng vào
một năm mới triển vọng hơn!