Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

Tự sự đầu năm Đinh Dậu


Làm giáo viên có rất nhiều niềm vui, nhưng cũng có lắm nỗi buồn. Nhưng có lẽ, nỗi buồn lớn nhất của người giáo viên là mặc cho họ cố gắng nhiều đến đâu, học sinh, sinh viên vẫn không muốn cố gắng, thiếu chí hướng và dường như không còn (hoặc còn rất ít) động lực sống, phấn đấu!
Tôi có dạy một lớp khoảng 60 sinh viên. Là sinh viên của một trường đại học được cho là uy tín hẳn hoi ấy vậy mà khi hỏi 20 bạn sinh viên câu hỏi “ASEAN là gì và có những nước nào hiện là thành viên của nó?” thì có tới 17 bạn không biết ASEAN là gì hoặc cố mãi cũng nói trúng được ba, bốn quốc gia. Tôi về thấy lòng mình nặng trĩu!.
Cổ nhân ta có câu “Trâu muốn uống nước thì không phải đè sừng”. Nhưng, có một thực trạng buồn là đến quá nửa sinh viên Việt Nam hiện nay không có động lực để phấn dấu dù có rất nhiều cơ hội để thành công nếu muốn. Rất nhiều bạn trẻ đã bị cho là “chết” khi mới bước sang tuổi 19, 20  và có lẽ phải mất nửa thế kỷ nữa mới được đem đi chôn (Câu số 4).
Vừa rồi tôi có đọc được những câu nói hay mà một luật gia chia sẻ trên mạng xã hội nên tôi xin chia sẻ lại lên đây để các bạn sinh viên đọc để cảm nhận!

Hi vọng vào một năm mới triển vọng hơn! 

1. Tốc độ thành công của bạn nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của bố mẹ.
2. Đằng sau không ai chống lưng, tuyệt đối không thể ngã xuống được.
3. Trong thời khắc đẹp nhất đời người, đừng chỉ biết cắm mặt vào di động ấn like cho kẻ khác.
4. Nhiều người đã chết lúc 25 tuổi, nhưng đến 75 tuổi mới được đem chôn.
5. Kẻ nhu nhược chỉ biết than vãn, người mạnh mẽ không ngừng cố gắng. Càng cố gắng, càng may mắn.
6. Bố mẹ cũng già rồi, cứ cho còn sống được 20 năm nữa đi. Mỗi năm con về thăm nhà một lần, hết Tết năm nay, chỉ còn 19 lần thôi.
7. Bố mẹ yêu thương nuôi nấng con 20 năm trời, không phải để con chết đi sống lại vì một thằng con trai không xứng đáng.
8. Đừng lừa dối người khác, vì những người bạn lừa dối được đều là những người tin tưởng bạn.
9. Bạn chỉ có một cuộc đời, đừng lãng phí thời gian cho những kẻ bạn không ưa.
10. Cố gắng và hối hận, cái nào đau đớn hơn?
11. Con à, mẹ muốn con chịu khó học hành, không phải để so bì thành tích với người khác. Mẹ chỉ hi vọng sau này con có thể tự do lựa chọn một công việc mà con cảm thấy có ý nghĩa, chứ không đơn thuần để mưu sinh. Khi con cảm thấy công việc có ý nghĩa, con sẽ có cảm giác thành công. Khi không bị gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nén, con sẽ giữ được tự tôn của mình. Thành công và tự tôn, sẽ mang đến niềm vui cho con.
12. Thời gian một đi không trở lại, bạn cũng đừng nên quay đầu.
13. Điều đau đớn nhất không phải là bạn đã thất bại, mà là vốn dĩ bạn có thể thành công.
14. Tôi là nam chính trong tiểu thuyết đời mình, tôi không thể chết được.
15. Không cần cảm ơn những kẻ đã làm tổn thương bạn, vì họ không hề giúp bạn trưởng thành. Chính sự kiên cường của bản thân đã giúp bạn trưởng thành, chỉ cần cảm ơn những người đã luôn ở bên bạn là đủ. Còn những kẻ kia, hãy nói với họ bạn hiện giờ sống rất tốt.
16. Lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi hỏi bố: “Bố có cần gì không?” Bố cười bảo: “Bố chỉ cần con vui là được rồi.”
17. Một người thợ xây sắp về hưu, ông chủ luyến tiếc bảo người thợ xây xây nốt một ngôi nhà rồi hãy đi. Người thợ xây nhận lời, nhưng đầu óc chểnh mảng, chỉ mong làm cho xong, vật liệu chắp vá, thao tác qua loa. Khi nhà xây xong rồi, ông chủ mỉm cười bảo đây là món quà về hưu, người thợ xây nghe xong vừa hổ thẹn vừa hối hận, không ngờ ngôi nhà cẩu thả nhất ông từng làm lại chính là món quà cuối cùng của đời người. — Kỳ thực, trong cuộc đời, mọi việc ta làm đều là cho chính ta, đã làm thì phải làm cho tốt.
18. Những đứa trẻ không mang theo ô thì phải cố mà chạy cho nhanh.
19. Nếu bạn không cố gắng, bạn không xứng được sống cuộc đời mình mong ước.
20. Khi bạn đứng trên đỉnh núi, trên đầu bạn là cả trời sao.
21. Tôi buồn vì không có giầy để đi, cho đến khi tôi gặp người thiếu cả đôi chân.
22. Một đời người tổng cộng có khoảng 900 tháng. Bạn còn bao nhiêu tháng nữa?
23. Đừng quên năm đó bạn từng là nhà vô địch.
24. Chúng ta không ngừng phấn đấu, không phải để thay đổi thế giới, mà để thế giới không thay đổi được chúng ta.
25. Bố năm nay 48 tuổi rồi, bệnh tật đầy người, biết có trụ được 10 năm nữa không? 10 năm sau, con có thể gánh vác cả gia đình được chưa? Con có được sống cuộc đời con mong muốn không? Đó là điều bố lo lắng nhất.
26. Thật ra ai thực lòng yêu bạn, bạn có thể tự mình cảm nhận được. Đừng tự lừa dối mình, đừng chờ đợi một kì tích không bao giờ đến, tình cảm không thể cưỡng cầu, người không bước vào trái tim bạn được, hãy để anh ta ra đi, thế giới mà bạn không bước vào được, cũng nên từ bỏ.
27. Ba năm gặm bánh mì dù sao cũng hơn ba mươi năm gặm bánh mì.
28. Nếu không thể thành niềm tự hào của bố mẹ được, ít nhất đừng khiến họ lao tâm khổ tứ nữa.
29. Nếu bạn muốn làm những gì mình thích, họp lớp 5 năm sau, bạn không nên đi. Vì lúc đó đang là thời khắc khó khăn nhất của bạn, trong khi những người khác đang an phận ở những công ty khá khẩm. Họp lớp 10 năm sau bạn cũng không nên đi. Nhưng họp lớp 20 năm sau, bạn có thể đi. Bạn sẽ nhận ra được số mệnh khác biệt to lớn của những người kiên cường theo đuổi giấc mơ và những người ngoan ngoãn nghe sự sắp đặt của người khác.
30. Dậy đi học đi con, con quên lúc bé đã hứa sẽ mua biệt thự cho bố mẹ rồi sao?
31. Dần dần tôi hiểu ra rằng, ý nghĩa một đời người, thực ra chỉ đơn giản là từng ngày từng ngày một, bạn không ngừng dõi mắt theo bóng lưng khuất dần của bố mẹ. Bạn đứng ở đầu này con đường, còn bố mẹ đang dần mất hút phía xa xăm, bạn chỉ biết buồn bã dõi mắt theo, còn họ dùng bóng lưng đó như dịu dàng thầm nhủ: “Đừng tiễn nữa, về đi con.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.